Giữa những buổi trị liệu, bản thân Catherine ngày càng có thêm khả năng ngoại cảm. Cô ấy có những linh cảm đúng về con người và sự việc. Trong khi bị thôi miên, cô bắt đầu đoán biết những câu hỏi của tôi trước khi tôi kịp hỏi. Nhiều giấc mơ của cô ấy có khuynh hướng biết trước sự việc hay mang tính tiên tri.

okIMG_0158Có một dịp nọ, khi bố mẹ cô ấy ghé thăm, cha cô ấy thể hiện sự nghi ngờ to lớn về những gì đang xảy ra. Để chứng minh cho ông ấy thấy mọi chuyện là thật, cô dẫn ông đến một trường đưa ngựa. Ở đó, ngay trước mắt ông, cô đã chọn đúng người thắng mỗi cuộc đua. Ông ấy đã kinh ngạc. Khi biết rằng mình đã chứng minh được như ý muốn, cô lấy tất cả tiền thắng cược, ra khỏi trường đua và tặng cho người đi đường nghèo khổ đầu tiên mà mình gặp. Cô trực nhận rằng sức mạnh tâm linh mới mà mình có được không thể dùng cho việc thu lợi tài chính. Đối với cô, chúng có ý nghĩa lớn lao hơn nhiều.

Cô bảo tôi rằng trải nghiệm này làm cô hơi sợ hãi nhưng rất vui với những tiến bộ đạt được và nóng lòng tiếp tục với liệu pháp trở ngược về quá khứ này. Tôi vừa sốc vừa cảm thấy hoang đường về khả năng ngoại cảm của cô, đặc biệt là chuyện xảy ra ở trường đua. Đó là bằng chứng cụ thể. Cô đã chọn đúng vé thắng của từng cuộc đua. Đó không thể là chuyện tình cờ. Có chuyện gì đó rất lạ lùng đã xảy ra trong vài tuần qua và tôi phải đấu tranh để giữ vững quan điểm của mình. Tôi không thể bác bỏ khả năng tâm linh của cô ấy. Và nếu những khả năng này là thật và có thể chứng minh cụ thể thì phải chăng những cuộc đầu thai của cô trong những kiếp trước cũng là thật?

Giờ đây cô quay lại với kiếp sống mà cô vừa được sinh ra. Lần đầu thai này dường như rất gần đây nhưng cô không thể xác định được năm nào. Tên cô là Elizabeth.

“Giờ tôi lớn hơn, có một em trai và hai em gái. Tôi thấy bàn ăn tối… cha tôi ở đó… ông ấy là Edward [vị bác sỹ nhi khoa, trở lại vai trò cha cô ấy một lần nữa]. Cha và mẹ tôi lại gây gỗ. Thức ăn là khoai tây và đậu. Ông ấy tức giận vì thức ăn nguội lạnh. Họ cãi nhau rất thường. Ông ấy luôn uống rượu…. ông ấy đánh mẹ tôi. [giọng của Catherine sợ hãi và cô ấy run thấy rõ.] ông ấy xô những đứa trẻ. Ông ấy không giống như trước đây, không phải cùng một người. Tôi không thích ông ấy. Tôi mong ông ấy đi khuất mắt.” Cô ấy nói như một đứa trẻ.

Cách tôi hỏi cô ấy trong những buổi trị liệu này chắc chắn rất khác với những gì tôi thường dùng trong tâm lý trị liệu truyền thống. Tôi đóng vai trò thiên về hướng dẫn cho Catherine, cố để tìm hiểu một kiếp sống trong một hay hai giờ, tìm kiếm những sự kiện gây sang chấn và những kiểu mẫu chấn thương có thể giải thích cho những triệu chứng hiện tại của cô ấy. Phương pháp trị liệu truyền thống được tiến hành theo từng bước thoải mái và chi tiết hơn hẵn. Mỗi từ mà bệnh nhân chọn, được phân tích sắc thái và ngụ ý. Mỗi biểu hiện trên gương mặt, mỗi cử động của cơ thể, mỗi biến chuyển của giọng nói đều được xem xét và đánh giá. Từng biểu hiện cảm xúc được phân tích kỹ lưỡng. Những kiểu hành vi được ráp nối cẩn thận. Tuy nhiên, với Catherine, nhiều năm có thể bay vèo trong vài phút. Những buổi trị liệu của Catherine giống như vừa lái chiếc Indy 500[1] hết ga… vừa chọn lựa những khuôn mặt trong đám đông.

Tôi hướng sự chú ý trở lại với Catherine và yêu cầu cô tiến nhanh về thời gian.

“Giờ tôi đã kết hôn. Nhà của tôi có một phòng lớn. Chồng tôi có mái tóc vàng. Tôi không biết anh ta. [nghĩa là anh ấy không xuất hiện trong kiếp sống hiện tại của Catherine]. Chúng tôi chưa có con…. Anh ấy rất tốt với tôi. Chúng tôi yêu nhau và chúng tôi hạnh phúc.” Rõ ràng cô ấy đã thoát khỏi sự đàn áp trong ngôi nhà của bố mẹ mình. Tôi hỏi là liệu cô ấy có thể xác định được vùng đất mà mình đang sống.

“Brennington?” Catherine ngần ngừ thì thầm. “Tôi thấy những cuốn sách với bìa cũ trông buồn cười. Cuốn lớn được cột lại bằng dây da. Đó là Kinh thánh. Có những chữ cái lớn hoa mỹ… chữ Gaelic[2].”

Tới đây cô nói vài từ mà tôi không thể xác định. Chúng có phải là tiếng Gaelic hay không tôi không biết.

“Chúng tôi sống sâu trong đất liền, không gần biển. Quận… Brennington? Tôi thấy một nông trại với heo và cừu. Đây là nông trại của chúng tôi.” Cô lại tiến nhanh thời gian. “Chúng tôi có hai con trai…. Đứa lớn đang đám cưới. Tôi có thể thấy chóp nhọn của nhà thờ… một tòa nhà bằng đá rất cổ.” Thình lình đầu của cô bị thương và Catherine bị đau, ôm lấy thái dương bên trái. Cô cho biết là mình bị té trên những bậc thang bằng đá nhưng cô đã hồi phục. Cô chết già ở nhà mình với sự hiện diện của gia đình mình.

Cô lại bay lơ lửng ngoài cơ thể sau khi chết nhưng lần này cô không e ngại hay bối rối.

“Tôi nhận ra một vùng sáng rực rỡ. Nó thật kỳ diệu; tôi nhận năng lượng từ nguồn sáng này.” Cô ấy nghỉ ngơi sau khi chết, giữa hai kiếp sống. Nhiều phút yên lặng trôi qua. Thình lình cô ấy nói nhưng không phải với giọng thì thầm chậm rãi như thường dùng trước đây. Giọng cô giờ đây khàn và lớn, không chút ngập ngừng.

“Nhiệm vụ của chúng ta là học tập để trở nên giống như thượng đế thông qua tri thức. Chúng ta hiểu biết quá ít. Ông ở đây để làm thầy của tôi. Tôi có rất nhiều thứ phải học. Thông qua tri thức chúng ta sẽ đến gần thượng đế và lúc đó chúng ta có thể nghỉ ngơi. Rồi chúng ta quay lại để dạy dỗ và giúp những người khác.”

Tôi không thốt nên lời. Đây là một bài học từ sau cái chết của cô ấy, ở trạng thái giữa hai kiếp sống. Nguồn gốc của chất liệu này là gì? Việc này hoàn toàn không có chút gì giống với Catherine. Cô ấy không bao giờ nói như thế, dùng từ như thế, kiểu diễn đạt này. Thậm chí âm sắc giọng nói của cô cũng hoàn toàn khác.

Vào thời điểm đó tôi không nhận ra rằng dù Catherine thốt ra những từ đó nhưng cô không phải là nguồn gốc của những ý tưởng đó. Cô chỉ truyền lại những gì đang được nói cho cô. Sau đó cô xác định những Bậc Thầy, những linh hồn đã tiến hóa cao không trình hiện qua cơ thể, chính là tác giả. Những vị ấy nói với tôi thông qua cô ấy. Catherine không những quay lại với những kiếp sống trước đây mà giờ đây cô còn có thể truyền tri thức từ những gì vượt ngoài thế giới của mình. Tri thức đẹp đẽ. Tôi đấu tranh để giữ vững sự khách quan của mình.

Một chiều không gian mới đã được thêm vào. Catherine chưa bao giờ đọc những nghiên cứu của BS. Elisabeth Kübler-Ross hay BS. Raymond Moody, cả hai đều viết về những kinh nghiệm cận tử. Cô cũng chưa từng nghe đến Tử thư Tây Tạng (Tibetan Book of the Death). Tuy nhiên cô đang đưa ra những kinh nghiệm tương tự những gì được mô tả trong những công trình này. Đây cũng là chứng cớ. Chỉ cần có nhiều dữ kiện hơn, những chi tiết cụ thể hơn là tôi có thể khẳng định. Chủ nghĩa hoài nghi của tôi bị dao động nhưng vẫn còn nguyên. Có thể cô ấy đã đọc về những nghiên cứu cận tử trong một bài báo hay đã xem một cuộc phỏng vấn trên chương trình truyền hình. Dù cô ấy bác bỏ bất kỳ trí nhớ có ý thức nào về một bài báo hay chương trình truyền hình như thế nhưng chắc cô đã lưu giữ những ký ức tiềm thức. Tuy nhiên cô còn vượt ngoài những ghi chép trước đây và truyền tải một thông điệp từ trạng thái ở giữa sống và chết. Ước gì tôi có được nhiều dữ kiện hơn.

Sau khi tỉnh lại, Catherine nhớ mọi chi tiết về kiếp sống trước của mình như mọi lần. Tuy nhiên, cô ấy không thể nhớ bất cứ điều gì xảy ra sau cái chết của mình khi là Elizabeth. Trong tương lai cô cũng không bao giờ nhớ bất kỳ chi tiết nào khi ở trạng thái giữa hai kiếp. Cô chỉ nhớ những kiếp sống mà thôi.

“Bằng tri thức chúng ta sẽ đến với thượng đế.” Chúng ta đang trên con đường của mình…”

 Hết

(Trích Sách mới Ám ảnh từ kiếp trước – Thaihabooks)

Xem phần 1: Ám ảnh từ kiếp trước: Bí mật của sự sống và cái chết

Phần 2: Ám ảnh từ kiếp trước – Phần 2: Ngược về quá khứ 

Phần 3: Ám ảnh từ kiếp trước – phần 3: Kinh ngạc những ký ức xưa cũ 

Phần 4: Ám ảnh từ kiếp trước – phần 4: Có không cuộc sống sau khi chết?

Phần 5: Ám ảnh từ kiếp trước – phần 5: Vở kịch lạ lùng

Phụ Nữ Hiện Đại hợp tác truyền thông cùng Thaihabooks 

Bia_Am anh tu kiep truoc_4.11.2014-01

 


 

Bệnh viện Hạnh Phúc
Bệnh viện Hạnh Phúc