Khi bị thôi miên, Catherine nói bằng một giọng thì thầm chậm rãi và thận trọng. Vì thế, tôi có thể viết lại từ ngữ của cô chính xác và có thể trích dẫn trực tiếp. (Những dấu ba chấm thể hiện khoảng nghỉ trong khi nói của cô chứ không phải là do tôi xóa hay biên tập từ ngữ. Tuy nhiên, những điều lặp lại sẽ không được đưa vào.)

IMG_0226Thong thả, tôi đưa Catherine về khoảng thời gian hai tuổi nhưng ký ức của cô không có điều gì quan trọng. Tôi hướng dẫn cô chắc chắn và rõ ràng: “hãy quay về cho đến thời điểm mà những triệu chứng của cô nổi lên”. Tôi hoàn toàn không chuẩn bị cho những gì xảy ra sau đó.

“Tôi thấy những bậc thang màu trắng dẫn lên một tòa nhà, một tòa nhà trắng to lớn với những cây cột, phía trước trống trãi. Không có lối vào. Tôi mặc áo dài… một chiếc túi làm bằng vải thô. Tôi có mái tóc vàng, dài và được tết lại.”

Tôi bối rối. Tôi không biết chắc điều gì đang xảy ra. Tôi hỏi cô ấy đó là năm nào, tên cô là gì. “Aronda… tôi mười tám tuổi. Tôi thấy một cái chợ trước tòa nhà. Có những chiếc sọt… mọi người mang sọt trên vai. Chúng tôi sống trong một thung lũng… Không có nước. Đó là năm 1863 trước công nguyên. Đây là vùng đất cằn cỗi, nóng và đầy cát. Có một cái giếng, không có sông. Nước chảy vào thung lũng từ những dãy núi.”

Sau khi cô kể thêm nhiều chi tiết địa hình, tôi bảo cô hãy tiến nhanh theo thời gian vài năm và kể cho tôi nghe những gì thấy được.

“Có cây cối và một con đường bằng đá. Tôi thấy lửa nấu nướng. Tóc tôi màu vàng. Tôi mặc áo dài nâu bằng vải thô và giày xăng đan. Tôi hai mươi lăm tuổi. Tôi có một đứa con gái tên là Cleastra… nó là Rachel [Rachel là cháu gái hiện thời của cô; họ luôn có mối quan hệ hết sức gần gũi]. Trời rất nóng.”

Tôi choáng váng. Bao tử tôi thắt lại và căn phòng trở nên lạnh lẽo. Hình ảnh cô thấy và những gì được nhớ lại dường như hết sức rõ ràng. Cô ấy không hề có chút lưỡng lự nào. Tên, ngày tháng, y phục, cây cối – tất cả đều sống động! Điều gì đang xảy ra ở đây? Làm thế nào mà con của cô ấy giờ đây lại trở thành cháu gái của cô? Tôi thậm chí còn bối rối hơn. Tôi đã điều trị cho hàng ngàn bệnh nhân tâm thần, nhiều người bằng thôi miên và tôi chưa bao giờ gặp phải hiện tượng kỳ ảo như thế này trước đây – thậm chí cả ở trong mơ. Tôi hướng dẫn cô tiến đến thời điểm cô bị chết. Tôi không chắc chắn về cách phỏng vấn một người trong bối cảnh kỳ ảo rõ ràng như thế (hay ký ức?) nhưng tôi đang tìm kiếm những sự kiện gây chấn thương có khả năng là nguyên nhân sâu xa của tình trạng sợ hãi hay các triệu chứng hiện thời. Những sự kiện quanh thời gian chết có khả năng là những chấn thương đặc biệt. Rõ ràng là đang có một trận lụt hay sóng thần tàn phá ngôi làng.

“Có những ngọn sóng lớn đánh bật gốc cây cối. Không thể trốn đi đâu được. Trời lạnh; nước cũng lạnh. Tôi phải cứu con tôi nhưng không thể… chỉ còn biết giữ chặt nó. Tôi bị chết đuối; nước làm tôi ngạt thở. Tôi không thể thở, không thể uống… nước muối. Con tôi bị giằng khỏi tay tôi.” Catherine đang há hốc và khó thở. Thình lình cơ thể cô thả lỏng hoàn toàn và hơi thở trở nên sâu và điều hòa.

“Tôi thấy những đám mây… con tôi đang ở cùng tôi. Có cả những người khác trong làng. Tôi thấy anh tôi.”

Cô đang nghỉ ngơi, kiếp sống này đã chấm dứt. Cô vẫn đang trong tình trạng hôm mê sâu. Tôi thật kinh ngạc! Kiếp sống trước? Đầu thai? Kiến thức lâm sàng bảo tôi rằng cô ấy không kỳ ảo hóa mọi thứ, cô ấy không dựng lên những chuyện kỳ ảo này. Ý nghĩ, cách biểu hiện, sự chú ý đến những chi tiết đặc biệt, tất cả khác hẳn với cô ấy lúc tỉnh. Tôi nghĩ ngay đến mọi nguyên nhân tâm thần khả dĩ nhưng tình trạng tâm thần và kiểu tính cách của cô ấy không thể giải thích hiện tượng này. Tâm thần phân liệt? Không, cô ấy chưa bao giờ có bất kỳ triệu chứng nào về rối loạn nhận thức và suy nghĩ. Cô chưa bao giờ gặp phải ảo giác âm thanh giọng nói, ảo giác hình ảnh khi đang tỉnh, hay bất kỳ thời kỳ loạn tinh thần nào. Cô ấy không ảo tưởng và cũng không rời xa hiện thực. Cô ấy không bị đa nhân cách hay phân liệt. Chỉ có một Catherine và trí óc tỉnh táo của cô ấy hoàn toàn biết rõ điều đó. Cô ấy không có khuynh hướng chống đối hay gây rối xã hội. Cô ấy không phải là diễn viên. Cô ấy không dùng ma túy và cũng không uống các chất gây ảo giác. Lượng rượu cô uống ở mức tối thiểu. Cô ấy không bị bệnh thần kinh hay tâm thần để có thể giải thích cho kinh nghiệm tức thời, sống động này khi đang bị thôi miên.

Những ký ức này là một loại trí nhớ nào đó nhưng là từ đâu? Thâm tâm tôi biết rằng mình đang vấp phải những thứ mà tôi hiểu biết rất ít – đầu thai và trí nhớ kiếp trước. Không thể nào, tôi tự nhủ; tư duy được giáo dục khoa học của tôi chống đối điều đó. Nhưng nó đang ở đây, xảy ra ngay trước mắt tôi. Tôi không thể giải thích nhưng tôi cũng không thể bác bỏ hiện thực này.

“Hãy tiếp tục,” tôi bảo, tuy hơi mất bình tĩnh nhưng phần nào bị mê hoặc với những gì đang xảy ra. “Cô còn nhớ điều gì khác không?” Cô nhớ lại một phần của hai kiếp sống khác.

“Tôi mặc y phục với đăng ten đen và trên đầu tôi cũng có viền đăng ten đen. Tôi có mái tóc sẫm và có tóc bạc. Đó là năm 1756. Tôi là một người Tây Ban Nha. Tôi tên là Louisa và tôi 56 tuổi. Tôi đang khiêu vũ; những người khác cũng đang khiêu vũ. [Nghỉ lâu] Tôi bị bệnh; sốt, đổ mồ hôi lạnh… rất nhiều người bị bệnh, mọi người đang hấp hối… các bác sỹ không biết nguyên nhân là do nước.” Tôi hướng dẫn cô ấy vượt nhanh thời gian, “Tôi bình phục nhưng đầu vẫn còn đau, mắt và đầu của tôi vẫn còn tổn thương vì trận sốt, vì nước…. nhiều người chết.”

Sau đó cô bảo cho tôi biết rằng cô là một gái điếm trong kiếp sống đó nhưng cô đã không thông báo thông tin đó vì cảm thấy xấu hổ. Rõ ràng, trong khi bị thôi miên, Catherine vẫn có thể kiểm duyệt một vài ký ức khi truyền lại cho tôi.

Vì Catherine nhận ra cháu mình trong một kiếp sống cổ xưa nên tôi đột ngột hỏi cô là tôi có hiện diện trong bất kỳ kiếp sống nào của cô không. Tôi tò mò về vai trò của mình, nếu có, trong ký ức của cô. Cô trả lời nhanh nhẹn, ngược với những hồi tưởng rất chậm và khó khăn trước đây.

“Ông là thầy của tôi, ngồi trên một ghờ đá. Ông dạy chúng tôi theo sách. Ông đã già và có tóc bạc. Ông mặc áo dài trắng [Toga] viền bằng vàng…. Tên của ông là Diogenes. Ông dạy chúng tôi những biểu tượng, tam giác. Ông rất thông thái nhưng tôi không hiểu. Đó là năm 1568 trước công nguyên.” (Đó là thời điểm trước thời nhà triết học phái khuyển nho Hy Lạp là Diogenes. Cái tên này không phải là tên quá độc đáo.)

Phiên trị liệu đầu tiên đã kết thúc. Những buổi trị liệu còn đáng kinh ngạc hơn vẫn chưa đến.

(Còn tiếp)

 (Trích Sách mới Ám ảnh từ kiếp trước – Thaihabooks)

 Xem phần 1: Ám ảnh từ kiếp trước: Bí mật của sự sống và cái chết

Phần 2: Ám ảnh từ kiếp trước – Phần 2: Ngược về quá khứ

 

Phụ Nữ Hiện Đại đồng hành truyền thông cùng Thaihabooks 

Bia_Am anh tu kiep truoc_4.11.2014-01

Bệnh viện Hạnh Phúc