Tôi đã luôn xem anh như dưới cơ, tôi không yêu quý anh mà chỉ gắn bó vì nghĩa, ban đầu là vì mẹ nhận anh là con nuôi, sau thì vì anh là bố của con mình.

an-han-1_ww345

Chị kính mến!

Tôi viết cho chị trong trạng thái moi việc đã xong xuôi, đã trở lại yên tĩnh. Yên tĩnh trong cô độc chị ạ. Xin thưa, tôi cũng ở vào tuổi xế chiều như chị nhưng bất hạnh đã khiến tôi góa bụa rồi. Tuổi này mà bảo góa sớm thì cũng không hẳn, so với những phụ nữ chinh phu ngày trước hay những chị em có chồng là lính biển, là ngư dân, thì cuộc sống vợ chồng của tôi cũng là dài lắm rồi đấy chị.

Tôi và chồng tôi lấy nhau do bố mẹ hai bên vun đắp nhiều chứ tôi không tự nguyện lắm đâu. Nhưng mẹ tôi thương anh nghề thợ cơ khí cực khổ, lại con mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ nên lam lũ, chịu thương chịu khó. Tôi vẫn mơ một anh trí thức, như các anh tôi nhưng mẹ tôi hay thương người lắm, tôi muốn làm mẹ vui. Là con gái duy nhất, trên tôi là 2 anh trai, công việc ở văn phòng từ khi vào đời cho tới về hưu, cuối cùng, tôi thấy anh ấy cũng vừa với mình. Mơ cao xa chi cho nó phức tạp. Tôi khỏi phải làm dâu, không ngày nào làm dâu, chỉ về quê anh giỗ chạp hay chăm lo mồ mả mà thôi. Chúng tôi có với nhau hai con, đều là gái cả. Riêng việc anh không tha thiết có con trai nối dõi, tôi cũng đã thấy an tâm rồi. Nhưng thú thật với chị, sống với một anh cơ khí thì anh ấy vừa nghiêm thẳng mà cũng vừa lạnh lẽo như một thỏi thép. Trong khi đó gia đình các anh của tôi thì vợ chồng lãng mạn thơ phú, già rồi còn đưa nhau đi tập nhảy đấy chị ạ. Mẹ tôi khi còn sống thấy tôi không vừa lòng cuộc hôn nhân gượng ép này nên hay bù chì về tinh thần cho tôi. Mẹ bỏ quá cho con rể hết thảy, kể cả khi anh ấy cục tính quát tháo hay lờ mẹ tôi đi như mẹ không là ân nhân gì của anh ấy cả. Chúng tôi sống với bố mẹ tôi và khi bố mất thì không lâu sau mẹ tôi cũng qua đời. Tôi thương anh ấy ở rể nhưng nhiều lúc anh cũng vô tâm lắm, mẹ tôi lặng lẽ tủi thân nhưng nào có dám trách. Chúng tôi gần như ly thân ngay sau khi mẹ tôi ra đi. Trước đây vì mẹ mà tôi không nỡ nhiều thứ.

Các con cũng đã lớn, cả hai đứa đều có gia đình và không đứa nào chịu sống chung với tôi, chúng sợ cảnh chồng nó ở rể như bố nó. Trước khi nghỉ hưu sớm, anh ấy đã có tiền sử tim mạch, phải uống thuốc mỗi ngày. Trong một đêm ngủ một mình như thường lệ, anh ấy lẳng lặng ra đi, khi mới có 65 tuổi. Các con tôi trách tôi dữ lắm nhưng mọi việc rồi cũng qua, chúng hiểu không ai có lỗi, người già nằm riêng là chuyện thường. Còn lại một mình với cái bàn thờ bố mẹ (anh cả tôi làm giỗ, tôi chỉ thờ tưởng niệm bố mẹ thôi), giờ thêm cả chồng nữa, tôi bắt đầu ân hận chị ạ. Tôi mất ngủ suốt. Tôi đã luôn xem anh như dưới cơ, tôi không yêu quý anh mà chỉ gắn bó vì nghĩa, ban đầu là vì mẹ nhận anh là con nuôi, sau thì vì anh là bố của con mình. Có khi nào sự ân hận sẽ làm mình giảm thọ nhanh không chị? Tôi có quá đáng trách không, hay tôi cũng không có lỗi gì, chỉ thương mà không yêu thì không có lỗi? Thư dài, mong chị thông cảm, tôi giờ chỉ có tìm vui bằng Internet mà thôi.

—————— Chị thân mến!

Tôi hiểu, người Việt mình đến tận ngày nay vẫn còn cái thói thuyết phục con lấy người này người kia. Có thể lấy vì giàu, có thể lấy vì thương, có thể lấy vì nghĩa…Tôi hồi trước cũng từ chối một người mà ba má và ông bà nhắm cho khi cả hai đứa còn bé tí, tôi bị bên người kia trách mãi đó chị. Quả nhiên, gia đình có các anh và chị dâu là trí thức thì chị ấm ức cho mình cũng phải. Tình thương của mẹ chị không đền cho chị một ước mơ chính đáng được. Có nhiều người nói thẳng “con sống chứ có phải mẹ sống đâu mà ép?”, nói thì nghe như là nói hỗn nhưng mà đúng như thế đấy. Có một nhà văn bạn chúng tôi viết một truyện ngắn cực hay về vợ chồng già. Hồi trẻ họ yêu nhau lắm, hở ra là quấn lấy nhau, vậy mà khi về già, được nằm riêng lại thấy sung sướng tột cùng, tự do, thư thái. Vậy đó chị ạ, người già nào cũng lăn trở khó ngủ, hay dậy, hoặc mình không thơm, hoặc mình… đủ thứ ngại với bạn đời. Thế là đòi nằm riêng và thấy như được giải phóng.

Chị đừng quá ân hận. Chị đã chung tình với anh cả một đời. Còn tai biến tim mạch thì vô cùng nhiều cách chết, có người đang xem ti-vi với cả nhà mà gục xuống, đi luôn. Mất như anh là sớm, nhưng không làm phiền vợ con ngày nào, quá tốt, không phải ai muốn vậy mà đã được vậy đâu nhá. Mong chị đừng quanh quẩn với bàn thờ, các căn phòng và nỗi ân hận nữa.

Chị vẫn còn sức khỏe, hãy bước ra với trời đất, bạn bè, đi thể dục cho đều, đi chơi, thậm chí sẽ có lúc đi học nhảy để mình dẻo dai và trẻ trung. Rồi sẽ gặp nhau trên cao ấy hết mà, đừng cả nghĩ.

Theo  NongNghiep.vn

Bệnh viện Hạnh Phúc