Ngoại tình là nỗi đau lớn nhất của hôn nhân. Ai đã nếm trải dù chỉ một lần mới biết nó đau đớn đến thế nào. Nó khiến người ta mất ăn mất ngủ, vừa căm tức vừa hổ thẹn, mất hết tự tin, có khi điên lên muốn tung hê tất cả.
Nhưng trong thực tế có đến 70% các cuộc hôn nhân vẫn sống sót sau ngoại tình. Không những thế sau một lần “suýt” mất chồng, mất vợ, người ta buộc phải nâng cao “tay nghề” và vì thế hôn nhân không chỉ tồn tại mà có thể còn tốt đẹp hơn. Vấn đề là chúng ta xử lý thế nào khi phát hiện chồng hay vợ “ăn vụng”?
Ảnh minh họa |
Nếu cuộc hôn nhân quá bất hạnh, thậm chí có yếu tố bạo lực thường xuyên mà bạn không muốn kéo dài cuộc sống như thế nữa thì đây là giọt nước tràn ly, cơ hội để bạn thoát ra khỏi mối quan hệ tồi tệ đó. Nhưng nếu kẻ ngoại tình về bản chất là người tốt, sống có trách nhiệm với gia đình, vẫn yêu vợ thương con nhưng lần đầu không thắng được sức hấp dẫn của “của lạ” thì tan vỡ là điều đáng tiếc. Khốn nỗi không bắt quả tang thì kẻ “ăn vụng” không bao giờ chịu nhận. Trái lại họ còn bảo bạn là “ghen tuông hoang tưởng, bệnh hoạn”.
Vì thế nhiều người uất ức muốn bắt quả tang cho hết cãi. Nhưng không ngờ họ đã làm cho câu chuyện ầm ĩ lên, kẻ ngoại tình mất hết thể diện sinh ra phản ứng tiêu cực và hôn nhân tan vỡ ngoài ý định ban đầu. Đến lúc ấy người ta mới tìm đến chuyên gia tâm lý, nhiều khi chuyên gia cũng… “bó tay.com”
Có người đạp cửa xông vào “bắt sống tại trận”, rồi quay phim chụp ảnh, thậm chí kéo theo mấy người nữa đánh đập gây thương tích thì cuối cùng ai là người dính líu đến pháp luật? Sau lần đó câu chuyện bung ra, thiên hạ đàm tiếu, thử hỏi dù hôn nhân chưa tan vỡ nhưng tình yêu, hạnh phúc còn không?
Thống kê ở một trung tâm tư vấn hôn nhân cho biết 83% những trường hợp bắt quả tang làm ầm ĩ dẫn đến chia tay hoặc có sống với nhau cũng chẳng ra gì, một thời gian sau cũng ly dị. Nếu bạn định sống với ai 10 năm, 20 năm hay lâu hơn nữa thì nhất định có lúc bạn phải tha thứ và có thể chính bạn cũng cần được tha thứ.
Chị Lê Thị Mùi, giáo viên tiểu học 34 tuổi kể. Tối hôm trước tôi đã lén đọc được tin nhắn của cô “bồ” gửi cho chồng mình: “10 giờ mai em đến nhờ anh chút việc nhá”. Chồng tôi nhắn lại “Ok”. Giờ ấy tôi đến trường, hai con cũng đi học.
Sáng hôm sau đang họp đến 9 giờ 30 tôi thấy nóng ruột quá, kêu đau bụng xin phép về sớm. Gần đến nhà tôi gửi xe đầu ngõ đi bộ về. Bằng chìa khóa riêng, tôi luồn tay vào trong mở khóa không một tiếng động. Tôi lách người đi vào cái sân con đã thấy một chiếc xe máy lạ dựng ở đó. Tôi nhón chân nghé mắt qua khe của sổ nhìn vào, hai mắt hoa lên khi thấy chồng và cô nhân tình đang ôm nhau trên đi-văng.
Phản xạ đầu tiên của tôi là xuống bếp lấy con dao nhảy vào đâm cho mỗi đứa một nhát nhưng may thay tôi vẫn nghĩ được là chắc chắn mình sẽ tù mọt gông và con cái ai nuôi? Hay là xông vào cho nó mấy cái tát và làm ầm lên cho nó nhục. Nhưng nghĩ đến cảnh hàng xóm kéo đến đầy sân. Họ không chỉ xem mặt con kia mà cũng xem luôn cả cái mặt tái dại của người bị phản bội thì mình còn đứng trên bục giảng được không và chắc chắn hai đứa con sẽ bỏ học không dám đến trường. Nghĩ thế tôi đứng đờ ra như người mất hồn đến mấy giây rồi lại sẽ sàng đi ra đóng cửa lại như cũ. Tôi đứng chờ ở đầu ngõ một lát thì cô bồ của chồng cũng đi ra. Tôi bịt mặt phóng xe theo dõi xem nó ở đâu, làm gì?
Trở về trường, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến ly hôn. Nhưng cứ nghĩ đến hai đứa con bị mất cha lòng tôi lại đau như cắt. Tối hôm ấy đợi các con đã ngủ, tôi mới gọi chồng ra nói chuyện. Mới đầu anh ấy cãi làm gì có chuyện đó. Tôi tả lại toàn bộ sự việc, anh ấy vẫn không tin. Đến khi tôi dắt chồng ra bảo anh ghé mắt vào khe cửa nhìn đi và tôi kể lại chi tiết những gì đã thấy sáng hôm nay. Mặt chồng tôi biến sắc, bàn tay nắm lấy tay tôi run rẩy. Tôi ngồi lặng đi không nói được gì chỉ muốn gào lên cho hả giận.
Bất ngờ anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi: “Anh thành thật xin lỗi em. Nếu hôm nay em làm ầm lên chắc anh cũng đến bán xới cái đất này, không còn mặt múi nào làm ở ủy ban phường nữa. Anh xin thề trước vong linh cha mẹ từ nay không bao giờ như thế nữa. Ơn này anh nhớ suốt đời”.
Anh ôm tôi vào lòng. Tôi đẩy anh ra nhưng anh càng ôm chặt hơn. Tôi bất lực ngả đầu vào ngực chồng. Hình như có giọt nước mắt anh rơi xuống má tôi. Không hiểu sao lúc ấy tôi rất tin chồng. Đến nay 2 năm đã trôi qua, những khi nhìn bố chơi đùa với các con tôi cảm thấy tự hào vì bản lĩnh của mình.
Nguồn: nongnghiep.vn