Tôi từng có quá khứ không tốt đẹp khi không đủ can đảm và bản lĩnh để chịu trách nhiệm với những hành động của mình. Tôi từng hai lần bỏ đi cốt nhục của mình khi những đứa bé còn chưa tượng hình. Đó như là một vết nhơ trong quá khứ mà tôi tưởng chừng có thể gạt bỏ hết và làm lại từ đầu. Nhưng tôi đã sai.
Khi còn là cô sinh viên năm nhất tôi có quen mối tình đầu của mình. Anh là người bạn học cùng lớp với tôi, quen nhau tình cờ và tình cảm đến rất tự nhiên. Anh lớn hơn tôi hai tuổi nhưng lại học cùng lớp bởi hoàn cảnh khó khăn và những vết thương trong lòng.
Vậy là tôi đề nghị anh dẫn tôi đi bệnh viện để bỏ cái thai trong bụng…
Quen nhau trong buổi sinh hoạt đầu quá cô bé 18 tuổi ngây thơ trong sáng đã phải lòng và cảm mến anh từ những phút giây đầu tiên. Sau đó lại tình cờ học chung một lớp ở trường Đại học khiến tình cảm của tôi và anh lớn dần. Khi biết anh là một người nghị lực, ham học hỏi và quyết tâm đậu đại học dù gia đình đông anh em và khó khăn, tôi càng thương anh nhiều hơn.
Trong suốt thời gian mấy năm học đại học tình yêu của chúng tôi trải qua biết bao vui buồn, giận hơn. Thế nhưng điều làm tôi trân quý anh đó chính là sự chân thành và thật lòng. Mặc dù nhà khó khăn, bố mẹ phải nuôi dương nhiều 4 đứa em nhưng ở gia đình anh có sự nề nếp khiến một ai mới làm quen cũng hết lòng trân trọng.
Anh đưa tôi về nhà ra mắt gia đình khi chúng tôi quen nhau tròn 2 năm. Trong hai năm ấy là biết bao khó khăn đã cùng nhau vượt qua trong học tập lẫn cuộc sống. Gia đình anh cũng rất quý tôi, bởi tôi đến với anh bằng tình yêu thương thật lòng chứ không hề quan tâm gia cảnh nhà anh.
Bằng sự thật lòng đó anh đã chiếm được hoàn toàn trái tim và niềm tin của tôi. Vậy là tôi đã trao cho anh cả đời con gái ở tuổi 20 mà không một chút hối tiếc. Anh cũng không phải là loại người có được tôi rồi chán chường. Anh luôn yêu và trân trọng từng phút giây ở bên tôi. Tình cảm chưa một lần phai nhạt đi.
Thế nhưng bồng bột của tuổi trẻ và thiếu kinh nghiệm trong việc quan hệ nam nữ. Tôi phát hiện mình có thai khi đang là cô sinh viên năm thứ ba. Tôi báo cho anh, anh không tránh né nhưng có vẻ mệt mỏi. Hình như anh còn quá bé để phải chịu trách nhiệm lớn thư thế, vậy nên anh mệt mỏi cũng phải thôi.
Ôm nhau khóc vì lo lắng và không biết phải đối diện với gia đình thế nào khiến tôi như phát điên. Hai đứa còn đi học và chưa làm ra tiền để đối diện với cuộc sống hôn nhân. Vậy là tôi đề nghị anh dẫn tôi đi bệnh viện để bỏ cái thai trong bụng. Tay anh lạnh toát và run khi nắm chặt tay tôi. Tôi tự hứa sẽ sống tốt và chăm sóc con mình sau này thật tốt để xóa đi bớt những tội lỗi của mình.
Thế nhưng học kì cuối của năm cuối tôi lại phát hiện mình mang thai. Lúc này tôi đề nghị anh thưa chuyện với gia đình hai bên rồi cưới, vì việc học sắp xong. Anh lại cho rằng chưa phải lúc, anh còn tương lai và gia đình cần phụ giúp. Có vợ con lúc này thì sẽ khổ cho tất cả mọi người. Anh hứa sẽ ở bên và chăm sóc tôi và chúng tôi sẽ có những đứa con khi anh đã có tương lai và tiền bạc trong tay.
Hi sinh vì tương lai của anh, một lần nữa tôi đến bệnh viện bỏ đi cốt nhục của mình. Lòng tôi như ngàn vết dao chém vào nhưng biết làm sao được trước sự cầu xin của người đàn ông mình yêu thương. Chắc anh cũng đau đớn và giằng xé nhiều lắm.
Nằm thấy ác mộng mỗi đêm vì quá khứ 2 lần phá thai
Anh không bỏ rơi tôi như bao nhiêu câu chuyện về những người đàn ông khác. Thế nhưng chúng tôi không còn được vui vẻ như xưa vì đã có quá nhiều thứ đi xa giới hạn cho phép chúng tôi được phép cười vui.
Đám cưới diễn ra trong niềm vui và chúc phúc của bạn bè. Tôi tự hứa là sẽ sống tốt, sẽ sinh ra những đứa con kháu khỉnh và chăm sóc chúng thật tốt. Anh cũng hiểu trái tim tổn thương của tôi. Mỗi đêm anh đều ôm chặt lấy tôi. Thế nhưng tôi không thể nào sống hạnh phúc được khi mỗi đêm tôi đều gặp các con trong giấc mơ. Dù đi điều trị tâm lí và uống thuốc nhưng tôi vẫn liên tục nghe thấy tiếng gọi mẹ trong những giấc mơ.
Dù đã gạt bỏ hết tất cả để làm lại từ đầu nhưng ám ảnh và tiếng khóc trẻ con vẫn xuất hiện trong giấc mơ mỗi đêm của tôi. Tôi phải làm sao để thanh thản được trong tâm hồn và xóa đi được tội lỗi của một người mẹ không xứng đáng được gọi với thiên chức thiêng liêng ấy?
Tôi đã nghĩ nếu mình đủ can đảm để đối đầu với tất cả thì giờ này có lẽ tôi đã sống khác. Không dằn vặt và ám ảnh mỗi đêm, tình yêu & gia đình tôi cũng trọn vẹn hơn rất nhiều. Lúc này tôi nên làm gì để chuộc lỗi lầm, nên làm gì để sống thanh thản về sau?
Theo Mẹ & Con/ mevacon.com.vn