Còn nhớ vào một buổi chiều muộn cuối xuân, trời mưa lất phất. Tôi vừa kết thúc buổi dạy piano cho bọn trẻ, đang chuẩn bị ra về. Ở đầu phố, người đàn ông đó – sau này tôi mới biết tên là Peter – ngăn tôi lại, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt xanh sâu thẳm. Tôi, hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi người đàn ông da trắng tóc vàng ấy.

Thực ra, từ lâu tôi luôn sống với mặc cảm tự ti của một người con gái đã quá lứa lỡ thì. Tôi cảm thấy mình không xinh đẹp, các nét trên khuôn mặt thiếu cân đối, lại có vẻ gì đó hơi sắc, trái ngược với tính cách có phần yếu đuối, dễ bị tổn thương của tôi. Một chi tiết khiến tôi mất tự nhiên khi đứng trước bất cứ người nào khác, đó là vòng một hơi quá khổ của mình. Nói tóm lại, tôi luôn cảm thấy con người tôi luôn toát lên sự mâu thuẫn và khó gần, tới mức tôi hầu như không có bạn thân. Và người bạn gần gũi nhất với tôi chính là những cây dương cầm, ngoài việc dạy những bài nhạc giản đơn cho bọn trẻ, tôi gần như không tiếp xúc với người đàn ông nào. Dù với tính cách lãng mạn điển hình, tôi vẫn mong tình yêu sẽ đến với mình trong một ngày nào đó, song tôi lại sợ gặp đàn ông, thậm chí luôn nghi ngờ thành tâm của bất cứ ai. Thế nên khi ai đó tiến đến gần hơn, tôi lại tìm cách xa lánh.

Tôi biết, nguyên nhân khiến tôi luôn thu mình lại không chỉ vì thành kiến với chính bản thân mình, mà khi tôi vài tuổi thì bố qua đời, mẹ tôi khi đó còn trẻ đã phải chịu cảnh góa bụa với 2 đứa con nhỏ, mà công việc văn thư không đem lại cho bà thu nhập đủ nuôi sống 3 miệng ăn. Ở cơ quan của mẹ có một người đàn ông đã có vợ rất quan tâm đến mẹ con tôi (và cũng có thể ông ta chỉ quan tâm đến sự hấp dẫn giới tính ở mẹ), thường xuyên đến giúp việc này việc nọ, mang theo những món quà lớn dần. Một người phụ nữ trẻ góa bụa với gánh nặng trên vai như mẹ gần như không có sức đề kháng trước những sự tấn công đó, đã có lúc bà tặc lưỡi cho qua để tiếp nhận. Cho đến một ngày, tôi đi học về sớm và vô tình chứng kiến ông ấy vật mẹ ra sàn như một con thú dữ. Khủng khiếp hơn là ngày người vợ bị lừa dối đến đánh ghen, bà ta rủa xả mẹ là con “hồ ly tinh” chuyên dụ dỗ đàn ông rồi lao vào tát, đánh mẹ bầm tím mặt mày. Tôi khi đó mới 8 tuổi, co rúm trong một góc nhà vì sợ hãi. Rất lâu sau đó, chuyện ấy vẫn trở thành đề tài đàm tiếu của hàng xóm. Mỗi lần nhìn thấy mấy bà sống bên cạnh túm năm tụm ba đàm tếu về chuyện của mẹ tôi vẫn cảm thấy bị sỉ nhục và lo sợ. Đó chính là nguyên nhân khiến tôi luôn đề phòng đàn ông, thậm chí còn sợ nhắc đến những từ như “yêu đương” hay “lấy chồng”.

Sau này tôi mới biết, Peter đã nhiều lần đứng ngoài cửa sổ và nhìn tôi dạy đàn cho lũ trẻ. Anh sang đây đã được 5 năm, sống trong một căn hộ có cửa sổ trông sang nơi tôi dạy học. Một lần tình cờ, Peter nghe thấy tiếng đàn của tôi, tiếng đàn mà theo anh “mang đầy vẻ u uất và bí bách”, nó thôi thúc anh phải tìm hiểu về tôi. Thỉnh thoảng vào buổi chiều, khi công việc đã xong, Peter lại đứng bên cửa sổ quan sát. Cho tới khi đã quen nhau, anh vẫn thường xuyên làm như vậy, dù tôi đã hơn một lần nói rằng tôi ghét và thấy mất tự nhiên vì hành động đó. Nhưng vẫn không dừng lại ở đó, có lần Peter còn xông vào phòng học, cùng lũ trẻ và tôi chơi mấy trò rượt đuổi lúc nghỉ giải lao. Khi bắt được tôi, anh đã ôm chặt lấy rồi nhấc bổng lên và thì thầm vào tai tôi: “Ngực em đẹp lắm”. Tôi thấy lúc đó từ đầu đến chân mình đều đỏ dựng lên, mặt bừng bừng gần như phát sốt, song một khoái cảm tê tê hoàn toàn mới mẻ cũng lan khắp cơ thể.

Khi bắt được tôi, anh đã ôm chặt lấy rồi nhấc bổng lên và thì thầm vào tai tôi: “Ngực em đẹp lắm”

Một buổi chiều, Peter chờ tôi trước cổng trường và đề nghị: “Em đi ăn cơm với anh nhé?”. Tôi trở nên ngốc ngếch khi bị những ánh mắt đồng nghiệp xung quanh soi mói, nên trả lời cộc lốc: “Có việc gì à?”. Không ngờ câu hỏi của tôi lại tạo điều kiện cho Peter, anh cười, nói bằng giọng nghiêm túc: “Anh đã bị con hồ ly tinh là em hớp hồn rồi, anh có mấy việc cần phải nói với em”. Tôi nóng bừng mặt, cảm thấy bị sỉ nhục khi bị gọi là “hồ ly tinh”. Sau này tôi mới biết đối với Peter, “hồ ly tinh” là đại từ anh thích nhất, nó chỉ một người phụ nữ đẹp và hấp dẫn. Nhưng khi đó, tôi tức giận gạt anh ra, đi thẳng. Peter nhất quyết bám theo, anh vô cùng lúng túng, vừa đi vừa cố giải thích bằng thứ ngôn ngữ lẫn lộn cả tiếng Anh và tiếng Việt. Tôi đi thẳng về nhà, lên tầng mà không buồn ngoảnh mặt lại lấy một lần. Peter ngẩn ngơ đứng dưới, không biết nói gì. Cuối cùng, anh ngửa cổ lên trời, hét toáng lên liên tục: “Diệu Chi, anh yêu em”. Sợ những người hàng xóm dị nghị, tôi mang ngay chậu nước ra hắt thẳng xuống dưới, song những câu “Peter yêu Diệu Chi” vẫn cứ vang lên với âm lượng lớn hơn. Tôi đành đi xuống theo lời khuyên của mẹ, đang định nổi giận mắng té tát thì thấy bộ dạng mừng vui hớn hở của anh. Lòng tôi chùng lại, thấy cơn giận như bay đâu hết. Quần áo, đầu tóc vẫn ướt nhẹp, Peter nhào đến, ôm chầm lấy tôi vào lòng. “Diệu Chi, xin lỗi em, anh thực sự rất thích em, em đúng là người phụ nữ mà anh luôn mơ ước…”. Tôi còn chưa biết nói gì thì một nụ hôn nóng bỏng đã ùa đến. Peter hôn môi, hôn mắt, hôn khắp đôi gò má đã đỏ ửng của tôi. “Em lấy anh nhé?”, Peter thì thầm vào tai tôi.

Những ngày sau đó, tôi đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, liệu mình có nên lấy anh khi mà lòng vẫn chưa rộng mở để đón nhận một tình yêu?. Nhưng lý do chính, là sự theo đuổi cuồng nhiệt của anh đã đem lại cho tôi một lòng tin tưởng chưa từng có từ trước tới nay rằng anh có thể sẽ đem đến cho tôi một tình yêu thật sự.

Sau một thời gian tìn hiểu, tôi đã nhận lời lấy Peter. Và thực sự sau đám cưới tôi mới biết thế nào là “mùi đàn ông”. Đêm tân hôn, lần đầu tiên thấy Peter không còn mảnh vải trên người đi đến bên giường, người tôi tự nhiên run lên cầm cập. Peter ôm lấy tôi rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, nhưng tôi đã bật khóc. Một cảm giác sợ sệt khiến người tôi co rúm, tôi đề nghị anh đừng cởi quần áo của mình, thậm chí còn ngớ ngẩn hỏi rằng vợ chồng tôi đừng làm chuyến ấy mà chỉ hôn thôi có được không. Peter gần như không biết xử lý thế nào với nỗi sợ của vợ, anh ôm tôi thì thầm: “Anh yêu em”, sau đó nhẹ nhàng massage toàn tấm thân đang co rút của vợ. Nhưng đến khi anh bắt đầu tiến vào trong tôi, không kìm nén được tôi đã bật lên tiếng kêu lớn. Tiếng kêu ấy khiến Peter hoàn toàn mất hết sự hưng phấn. Nhưng tôi không ngờ, anh vẫn dịu dàng nhẫn nại giải thích cho tôi về các kiến thức sinh lý vợ chồng. Đêm hôm ấy qua đi trong tôi tràn ngập cảm giác có lỗi với chồng.

Cả một tuần sau đám cưới, tôi tìm mọi cách để tránh phải vào giường với Peter. Đến ngày thứ 7, chúng tôi bay về Mỹ để tổ chức hôn lễ tại đây. Đêm tân hôn thứ 2, tôi vẫn không thoát được khỏi nỗi ám ảnh và không thể nào mở lòng với sex. Lần này, Peter lo lắng thực sự, anh lờ mờ nhận ra tôi có những chướng ngại về tâm lý. Sự nhẫn nại của đàn ông dù sao cũng có giới hạn. Anh nói, ở châu Á, chú rể sẽ đau khổ khi biết cô dâu không còn trinh tiết trong đêm tân hôn, song ở Mỹ, nếu trong đêm đầu tiên ấy mà chú rể nhận ra cô dâu lãnh cảm thì nỗi buồn sẽ còn lớn hơn nhiều. Anh cũng chậm rãi giải thích cho tôi rằng, tình dục là thứ không thể thiếu trong cuộc sống vợ chồng, và tình dục có tình yêu là một sinh hoạt hoàn toàn lành mạnh, nó thể hiện sự quan tâm lẫn nhau giữa hai người. Nếu hôn nhân thiếu đi tình dục, hạnh phúc sẽ bị “giảm giá” phần nào.

Hai ngày sau, Peter đưa tôi đến gặp bác sỹ tâm lý. Nhờ liệu pháp thôi miên, tôi quay về với những ký ức buồn bã thời thơ ấu để rồi nhận ra những lỗ hổng lớn trong tâm hồn mình, tìm ra sợi dây đã trói buộc cảm xúc của mình suốt bao tháng năm qua. Đợt điều trị kết thúc, cuối cùng tôi cũng có thể đón nhận và đáp lại nụ hôn cháy bỏng của Peter một cách chủ động. Anh mừng đến rơi nước mắt. Anh tiếp tục giúp đỡ để tôi biết rõ người đàn ông gợi cảm ở chỗ nào, bản thân mình hấp dẫn ra sao. Và tôi đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tôi không ngờ giờ đây mình lại có thể tiếp nhận những cử chỉ ân ái của chồng và biểu đạt niềm vui của mình khi đạt tới đỉnh cảm xúc một cách hết sức tự nhiên.

Hóa ra tình dục cũng là một năng lực. Khi hiểu được những điều đó, tôi trở nên tự tin hơn trước và gần như “lột xác”. Người ta thường dùng mỹ phẩm để làm đẹp, nhưng đối với tôi, tình yêu của Peter mới chính là liều thuốc tuyệt vời nhất, là ánh sáng mặt trời, là không khí, là sự sống của tôi. Những giây phút buồn phiền và thu mình vào thế giới riêng không còn, tôi sẵn sàng mở lòng ra với tất cả xung quanh, cảm thấy rõ rệt những niềm vui khác trong cuộc sống. Chính Peter đã biến tôi thành một người phụ nữ hoàn thiện cả về thể xác và tâm hồn. Nếu không gặp được anh, chắc chắn đến cuối đời tôi vẫn sẽ thu mình mãi trong cái vỏ ốc không sao thoát ra nổi.

                                                                            Nguồn: Diệu Chi – Báo Gia Đình Việt Nam 

Bệnh viện Hạnh Phúc
Bệnh viện Hạnh Phúc